Tối tối, ánh sáng của đèn đường chiếu trên đường phố khóa cửa, một cơn mưa nhỏ đang rơi xuống. Trong một căn hộ kém sang trọng, một đàn ông đứng trước một bức tường, tay cầm điện thoại di động, mắt nhìn ra không dễ nhìn. Đàn ông lẩm bẩm, khóc ốm, và mỗi lần hít thở, cổ áo của anh sững sời.

Đàn ông tên là Lê Văn Dũng, một cộng sự trung niên, có một đứa con con gái và một vợ rất yêu thương. Tối tối đó, Lê Văn Dũng gọi 117 để báo cáo về một vụ cướp dối trá. Anh muốn bảo vệ cho vợ và con mình khỏi những tay ác.

"Cảnh sát ơi, tôi là Lê Văn Dũng, tôi ở phường 12, huyện 3, tỉnh Tp. Hồ Chí Minh. Tôi muốn báo cáo về một vụ cướp dối trá. Có hai kẻ dập khói vào nhà tôi và cướp hết tất cả tài sản của tôi. Họ còn đe dọa tôi và vợ tôi. Xin hãy đến nhanh nhất có thể!" Lê Văn Dũng hét lên với giọng ấn đạm trên điện thoại.

Cảnh sát giao tiếp viên trả lời: "Được rồi, anh tên là gì? Chúng tôi sẽ gửi cho phòng cảnh sát gần nhất để họ đến nhanh nhất có thể."

"Tôi là Lê Văn Dũng", Lê Văn Dũng nhắc lại với giọng ấp ủi. "Xin hãy đến nhanh nhất có thể!"

Tiểu thuyết: Một câu chuyện về một đàn ông báo cáo và bị cảnh sát bắn chết  第1张

Tuyên truyền viên giao tiếp lập tức gửi thông tin cho phòng cảnh sát gần nhất. Một đội cảnh sát nhanh chóng được phân bổ để đi đến nơi gặp Lê Văn Dũng.

Trong khi Lê Văn Dũng đang chờ cảnh sát đến, anh khóc ốm và bất an. Anh không thể yên tâm cho vợ và con mình. Anh biết rằng những kẻ cướp dối trá có thể quay trở lại và làm hại đến gia đình mình.

Khoảng hai mươi phút sau khi Lê Văn Dũng gọi 117, một chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài đường trước căn hộ của anh. Một sĩ quan cảnh sát với chiếc áo khoác da trắng và một chiếc mũ dài trên đầu bước ra khỏi xe. Anh có vẻ hơi thở hơi ức chế, nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp.

"Anh là Lê Văn Dũng?" sĩ quan cảnh sát hỏi.

"Tôi là Lê Văn Dũng", Lê Văn Dũng trả lời với giọng ấp ủi. "Tôi đã báo cáo về vụ cướp dối trá."

Sĩ quan cảnh sát nhìn quanh quẩn và thấy căn hộ khám phá, có dấu vết của những kẻ cướp dối trá. "Chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng vụ việc này", sĩ quan cảnh sát nói với giọng ấn định. "Anh yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ an ninh cho gia đình anh."

Sau khi lưu ý dấu vết và chứng tỏa tại căn hộ, cảnh sát bắt đầu điều tra tại nơi khác. Lê Văn Dũng theo sau họ, lo lắng cho mỗi bước chân của họ. Anh không muốn để lại một chiếc quần áo cho kẻ cướp dối trá.

Một lúc sau, khi cảnh sát đã hoàn thành điều tra tại một nơi khác, họ quay trở lại căn hộ của Lê Văn Dũng để ghi chép kết luận và rút lui. Lúc này, Lê Văn Dũng vẫn chưa yên tâm và muốn bảo vệ gia đình mình tốt hơn. Anh đề nghị cảnh sát ở lại khuôn viên nhà cho một thời gian để chặn kẻ cướp dối trá quay trở lại.

Sĩ quan cảnh sát nghe lời đề nghị của Lê Văn Dũng và đồng ý. "Được rồi, chúng tôi sẽ ở lại khuôn viên nhà cho một thời gian", sĩ quan cảnh sát nói với giọng ân huệ. "Anh yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ an ninh cho gia đình anh."

Tuy nhiên, chưa chờ được lâu, một tiếng nổ súng bất ngờ rung động không khí tối tối. Lê V